Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Thi đàn Việt Nam xin trân trọng gửi tới bạn đọc tập thơ " Một thoáng vùng quê" của Nhà thơ Nguyễn Ngọc Xuyên




KÍNH TẶNG MẸ
Đầu xuân kính chúc mẹ già
An khang vạn thọ tuổi già bình an
90 năm vất vả gian nan
Để nay con cháu tụ đoàn vây quanh
Mẹ già sáng đẹp như tranh
Bao công sinh dưỡng tác thành ngày nay
Con con cháu cháu ngày ngày
Luyện rèn đạo lý tỏ bày hiếu trung
Tuổi già thư thái ung dung
Vén làn tóc bạc vui vùng cháu con
Còn trời, còn nước, còn non
Còn nhân, còn nghĩa, đời còn tỏa hương
Mẹ già biết mấy thân thương
Ơn người dạy bảo chỉ đường con đi
Cuộc đời thơ ấu biết gì
Nhờ ơn cha, mẹ ắt thì làm lên
Bây giờ con hứa không quên
Công cha nghĩa mẹ tựa bền núi sông.
Xuân Nhâm Ngọ
2002

NGƯỜI KHÁCH QUA SÔNG
Lâu rồi tôi lại qua đây
Tìm đường ra bến đò này năm xưa
Có cô lái đò sớm trưa
Mời chào hành khách đón đưa xuống thuyền

Dù qua một chuyến không quên
Con thuyền lướt sóng vượt lên giữa dòng
Để rồi đưa khách sang sông
Vô bờ cập bến vui lòng khách lên

Chiều nay sóng nước bình yên
Cô lái đi vắng đò nguyên mái chèo
Rập rềnh đò kéo dây neo
Gió vẫy, sóng gọi tôi theo xuống đò
Khoang thuyền vãn ghép sạch khô
Mạn thuyền có mấy câu thơ mới đề
“ Qua sông dù đi hay về
Xin mời quý khách trở về cầu xây
Đò này gác lại từ đây
Em còn đi học bắc xây nhiều cầu”

Ngẩn ngơ một lúc khá lâu
Trời chiều đã tối đèn cầu sáng choang
Lúc này tôi mới vội vàng
Lên thuyền rảo bước để sang qua cầu.
9/2004

TUỔI XẾ CHIỀU MÃN NGUYỆN
Lấy nhau mấy chục năm trời
Vinh hoa cũng có, có thời khó khăn
Chiến tranh ba bốn mươi năm
Ông đi chiến đấu, tôi chăm việc nhà
Nuôi con phụng dưỡng mẹ cha
Hậu phương tích cự tham gia phong trào
Khơi mương dẫn nước đào hào
Cải thiện đời sống nâng cao dần dần
Lại còn thành tích dân quân
Bắn rơi thần sấm ở gần bờ sông
Chiến trường ông cũng lập công
Huân chương tặng thưởng, báo công về nhà
Thời kỳ kháng chiến đã qua
Hòa bình lập lại cả nhà làm ăn
Vợ chồng chịu khó quanh năm
Bình quân thu nhập cũng tăng hơn nhiều
Giờ đây tuổi đã xế chiều
Nhìn con nhìn cháu thỏa điều ước mong
Vinh hoa phận gái lấy chồng
Mãn chiều xế bóng tôi không phàn nàn.
9/2004

NHÀ CHỒNG
Đường làng lối cũ sau đê
Bên chồng đến đón tôi về làm dâu
Nhà chồng cũng khó không giầu
Năm gian nhà vách nằm sâu giữa làng
Đầu nhà một mảnh vườn lang
Nhà trên bếp dưới tềnh toàng đơn sơ
Bố chồng đầu tóc bạc phơ
Nan tre một bó đan lờ góc sân

Một thời chìm nổi mấy lần
Anh em làng xóm xa gần giúp thêm
Bố già cũng đã quy tiên
Vợ chồng tần tảo ưu phiền nuôi con
Đường làng sóng rãnh gậm mòn
Mọi người quen thế chẳng còn thấy trơn
Sớm chiều lửa đỏ bếp rơm
No đói dọn bữa canh cơm cả nhà

Thời gian đi – đến không xa
Có con có cháu gọi bà gọi ông
Xưa nay phận gái lấy chồng
Có vinh có nhục nhưng không đáng buồn

Sự đời thay đổi luôn luôn
Con người là phấn là hương đất trời
Giờ đây khảng định cuộc đời
Tôi tin đạo lý con người nhân gian.
9/2002

PHẢI BỎ TÌNH YÊU
Trời xanh bảng lảng mây bay
Yêu em anh vẫn ngày ngày nhớ em
Quê anh đồng lội, đầm sen
Phồn vinh thành phố đời em thanh nhàn
Tình yêu hai đứa cùng mang
Nhưng đường hai ngả rẽ ngang ngược chiều


Biết yêu thì cứ mà yêu
Đợi khi lấy được còn nhiều khó khăn
Bởi vì cuộc sống cách ngăn
Anh còn lao động, lo chăm ruộng đồng
Em lo son phấn má hồng
Ruộng đồng chẳng biết, lại không muốn làm
Ăn chơi kiểu cách ngang tàng
Tên em được xếp vào hàng tiểu thư
Biết em như thế anh từ
Ở nhà lao đông, thật cừ, thật chăm
Qua mùa thu hoạch cuối năm
Rồi tìm một đám đầu năm cưới liền
Cả hai tình thắm hợp duyên
Cùng nhau xây dựng đẹp miền quê hương.

VẾT SẸO TRÊN TRÁN
Nhớ ngày ấy anh và tôi
Chúng mình đi bắt ốc nhồi ngoài ao
Quanh bờ em chạy, anh gào
Phan ơi! Mày nhặt ốc vào đi em
Ốc to em sướng em khen
Nào ngờ trán nhỏ lại thèm ốc to
Ốc thì dùng miệng cứa cho
Trán em một miếng, tha hồ kêu đau
Sẹo này còn vết rất lâu
Để thương để nhớ cho nhau suốt đời.
12/2005


CON TRÂU
Ruộng cao đồng trũng có tôi
Cày sâu bừa nặng nước vơi nước đầy
Vất vả mùa vụ cấy cầy
Giúp người làm đất tối ngày xá chi

Ăn uống chẳng phải cầu kỳ
Rơm khô cỏ dại ngại gì khó đâu
Làm về là nghỉ nhai trầu
Nắng nóng lặn lội ngụp đầu ao sâu

Trắng đen là ở bộ lông
Nghênh ngang sừng nhọn, sừng cong nhẵn bì
Ngày ấy lượt vỡ tôi đi
Ba sào có chắc việc gì phải lo

Yếu trâu hơn thể mạnh bò
Luật đời đã thế ai lo làm gì.
2002

VẮNG EM
Vắng em, vắng cả trăng sao
Mây xanh hóa xám, trời cao thấp dần
Vắng em vắng cả mùa xuân
Hoa thơm sắc thắm dần dần nhạt phai

Có em giúp sức nên tài
Cùng nhau vun đắp xây đài công danh
Có em hạnh phúc mới thành
Đài hoa nguyệt quế để dành tặng em
Vắng em mọi thứ chẳng thèm
Bởi vì có nó, không em cần gì
Công danh lợi lộc cần chi
Chon von nhất đỉnh cần gì công danh
Khi nào mây nước hợp thành
Thì anh lại tặng công danh cho nàng.
15/3/2004

GỬI NHÀ THƠ “ CỎ DẠI”
Đọc thơ thấy lạ mà quen
Thất thập chẳng nhớ gặp em bao giờ
Gặp nhau đích thực hay mơ
Mơ là tâm tưởng, nhưng thơ thực rồi

Thơ em chất thực của đời
Thơ em nhân nghĩa con người nhân gian
Thơ em tiếng nói việc làm
Câu thơ trầm bổng lời than tiếng cười
Ý thơ ca ngợi cảnh, người
Chất thơ tỏa sáng đạo đời mênh mang
Tôi em cùng xã cùng làng
Cao xanh sao lại muộn màng sáng soi
Giờ đây ta biết nhau rồi
Chân thành chúc sức con người yêu thơ
Tương lai đang đợi đang chờ
Những điều kỳ diệu ước mơ trong đời


Đọc thơ tôi muốn gặp người
Cùng nhau tri kỷ cái thời làm thơ.
28/6/2004

CÓ NHỮNG CHUYỆN KHÔNG QUÊN
Lần đầu tôi đến nơi đây
Núi cao, núi thấp bóng cây mái nhà
Đường đi bậc đá gan gà
Vòng vèo dốc núi lòa xòa cành cây
Lãng ngâm cảnh đó nơi đây
Tôi về công tác mấy ngày rồi đi

Điều làm tôi phải nghĩ suy
Gặp người con gái tuổi thì đôi nhăm
Con đầu cũng đã lên năm
Chồng là tài xế nhiều năm chưa về
Một mình xoay đủ tứ bề
Chăm nuôi làm ruộng thêm nghề lát đan

Thôi thì đủ thứ cõng mang
Công việc vất vả phàn nàn chi đâu
Quần thâm áo vải bạc màu
Gánh gồng kẽo kẹt, đội đầu khăn đen
Gặp tôi chưa mấy đã quen
Tấm lòng thanh bạch em đem giãi bày

Làm dâu do mẹ em bày
Tuổi thơ đi học ước ngày bay cao
Nào ngờ sập bẫy sa vào
Tình yêu chẳng có làm sao bây giờ
Bố chồng hai mắt đã mờ
Chồng thì bạc đãi phớt lờ bỏ đi

Chuyện đời như thế thật bi
Thương người yêu nết làm gì được đây
Vì thương tôi đã vạch bày
Cuộc đời lẽ sống đợi ngày hiểu nhau
Thời gian từ đó về sau
Tôi chưa quay lại gặp nhau một lần
Vừa qua có việc đến gần
Dịp may gặp lại người thân ngày nào
Gặp tôi bà hỏi bà chào
Mừng vui phấn khởi mời vào nhà chơi
Vào nhà bà kể một hồi
Gia đình sum họp nhớ lời ông khuyên
Nội ngoại hai họ bình yên
Vợ chồng hòa thuận tình duyên mặn nồng
Lâu ngày tôi vẫn nhớ ông
Nhớ tình chân thực, tôi không quên người.
9/2004

MẸ TÔI
Canh năm gà gáy te te
Giật mình mẹ dậy ra hè tính công
Sáu tháng vất vả ngoài đồng
Thời tiết thuận lợi cây trồng được thu
Không may mùa mất phải bù
Ngày công, sản phẩm chẳng thu được gì

Tính rồi đứng dậy mẹ đi
Nấu cơm, nấu cám chẳng gì phải lo
Đời mẹ lặn lội thân cò
Đồng sâu lắm cá dễ mò no ăn
Trời đất mọi việc khó khăn
Cùng nhau khó nhọc kiếm ăn cả ngày
Mẹ già lắm nỗi đắng cay
Nuôi con vun đắp dựng xây nên người
Mẹ thì vất vả suốt đời
Mồ hôi nước mắt con người đét khô
Quần thâm, áo vả khăn thô
Vẫn lo vẫn nghĩ từng giờ cho con

Bây giờ con đã lớn khôn
Muốn cùng gánh vác sớm hôm mẹ già
Nhìn tôi nước mắt mẹ nhòa
Con ơi đời mẹ thế là rất vui
Ngày nay con đã nên người
Thay cha, thay mẹ lo đời mai sau.
2002

XIN MẸ CHO CON HỐI CẢI
Bình thường có mẹ như không
Đôi khi cảm thấy nhọc lòng mẹ ơi
Giờ đây con đã thấy rồi
Vắng mẹ thì thật đơn côi bồn chồn.

Khi nhỏ mẹ ẵm mẹ ôm
Mẹ nuôi mẹ dạy lớn khôn thành người
Đến ngày chập chững vào đời
Mẹ lo đủ thứ để đời con vinh.

Có mẹ con hiểu sự tình
Ốm đau vất vả một mình khó khăn
Khi đói mẹ nhịn con ăn
Lúc rét mẹ nhường phần chăn cho nằm.

Thương con mẹ tính từng năm
Mong con hạnh phúc mẹ chăm tận tình
Vì con vì cháu hết mình
Còn con có lỗi vô tình bỏ qua
Xin mẹ lượng thứ mà tha
Cho con hối cải, phúc nhà con mang.


MẸ KỂ CHUYỆN
Lương tháng được mấy trăm đồng
Thôi thì đủ thứ đều trông đều chờ
Nhưng khi có chuyện bất ngờ
Công việc cần đến trông chờ vào đâu.

Thiên hạ cứ nghĩ có mầu
Công nhân lương tháng phải đâu nhọc nhằn
Ai ngờ đến nỗi khó khăn
Lương chi chưa đủ mặc ăn hằng ngày

Ngoài lương tự liệu tự xoay
Giỗ tết khách khứa xưa nay đã rồi
Con về tiền học mẹ ơi!
Tiền thuốc trái nắng trở trời lại cha
Cái kim sợi chỉ trong nhà
Đồng lương có hạn đâu mà đủ tiêu
Lương này thực tế còn nhiều
Con ơi thông cảm những điều mẹ cha
Khuyên con giữ lấy đạo nhà
Học tập lao động cho ra con người
Chớ có bắt chước bọn lười
Tìm cách ăn vẩn của đời không ngon

Chịu khó để đức cho con
Thật thà trung thực thì còn được lâu
Ngày nay bố mẹ không giàu
Nhưng mà con cháu mai sau nên người.
14/8/2004


THIẾU CHA
Thiếu cha thiệt lắm cha ơi
Con người khổ nhất mồ côi ở đời
Không cha từ thuở thiếu thời
Thấy người mềm yếu như người đẻ non
Có cha khỏe mạnh tinh khôn
Không cha hẫng hụt cô đơn thiệt thòi
Vãng cha như vắng mặt trời
Như cây thiếu nắng như đời thiếu mưa
Đời con đi sớm về trưa
Thấy mình vắng vẻ thiệt thua rất nhiều
Cho dù mẹ quý mẹ yêu
Thì con vẫn thấy một điều thiếu cha
Bây giờ con cũng đã già
Thấu tình, thấu nghĩa làm cha ở đời

Mẹ ơi, con đã biết rồi
Nhớ cha – Thương mẹ một đời nuôi con
Tình này, nghĩa ấy vẫn còn
Sông sâu biển rộng núi non nào bằng.
2002


NHỚ BẠN
Diệu ơi hơn ba mươi năm
Tôi và ông chưa một lần gặp lại
Nhớ ông, tôi tìm, tìm mãi
Bao kỷ niệm cứ diễn hoài trước mắt
Nhớ những lúc mặt nhìn mặt
Chuyện với nhau bằng ánh mắt tình thương
Nhớ lúc nằm chung một giường
Nhớ khi công tác trên đường đèo nhau
Nhớ lúc tôi ốm ông đau
Hai người quấn quýt bên nhau không rời
Dốc bầu tâm sự đầy vơi
Lựa lời ông hỏi chuyện tôi thế nào
Đánh trận, giết giặc ra sao
Vào sống ra chết là bao nhiêu lần
Xa nhà cũng mấy mùa xuân
Tình thương như thế ông phần cho tôi
Chiến tranh tưởng thế đã rồi
Nhưng đời còn giặc, chẳng ngồi được yên
Cuộc chiến chống Mỹ liên mien
Chiến tranh lại nổ hai miền Bắc Nam
Tôi ngoài Bắc, ông vào Nam
Thế là hai đứa lại càng xa nhau
Ngỡ rằng chóng chóng mau mau
Nhưng rồi vắng mãi biết đâu mà tìm
Nhớ ông nhức nhối trong tim
Nhớ thế nhớ nữa biết tìm ở đâu
Nhưng rồi tôi vẫn cứ tin
Tương lai sẽ thấy sẽ tìm được ông
Bởi vì cuộc chiến đã xong
Hòa bình độc lập thành công lâu rồi
Tôi nhớ ông, ông nhớ tôi
Hai người bạn cũ bồi hồi nhớ nhau.
Xuân 2002


ĐÔI BẠN HÀNG XÓM
Miếng trầu chén nước tình thân
Nụ cười ánh mắt góp phần thương nhau
Hai nhà phía trước đằng sau
Sớm chiều đi lại gặp nhau hằng ngày
Bát gạo, nắm muối xin vay
Tắt đèn tối lửa truyền tay qua tường

Có lần tai nạn bất thường
Cả nhà bên ấy rất thương rất buồn
Ông bà thăm hỏi luôn luôn
Còn em mở cửa ra vườn nhìn sang
Lúc thì viên thuốc, quả cam
Gói gói, bọc bọc mang sang tận nhà
Anh ơi em có tí quà
Để anh bồi dưỡng chóng qua nạn này
Lân la nhìn mặt, cầm tay
Ngượng ngùng em nói – Anh gầy hơn xưa
Quay ra lễ phép hỏi thưa
Hai bác có việc cứ đưa cháu làm
Lúc nào cháu bác bận cháu sang
Từ đó nhiều việc em làm giúp tôi

Thế rồi ngày tháng cứ trôi
Hai đứa thân thiết chơi bời cùng nhau
Có từ nải chuối nắm rau
Chia chia sẻ sẻ phân nhau từng nhà
Phần này biếu ông, biếu bà
Còn đây để lại làm quà các em
Nhiều lần làm thế đã quen
Dần dần tình cảm nên duyên lúc nào
Trung học em đạt loại cao
Còn tôi đại học đã vào hai năm
Chúng tôi hứa hẹn nhau rằng
Thi đua học tập những năm ở trường
Hết khóa ta hãy yêu đương
Công danh đã đạt tìm đường về quê.


ANH CẢ CỦA TÔI
Cây cao hứng gió lưng trời
Anh tôi vất vả một thời vì em
Cha mẹ vừa khuất sau đèn
Làm anh nuôi dạy ba em thay người
Việc to việc nhỏ anh tôi
Đều gánh, đều vác sải bơi một mình

Thương anh cũng thật tội tình
Tuổi đời mới lớn một mình nuôi em
Sớm chiều cho đến tối đêm
Miệt mài làm việc để em học hành
Miếng ngon vật quý để dành
Các em bồi dưỡng còn anh đủ rồi
Cả nhà khổ nhất anh tôi
Suốt ngày lo việc đứng ngồi không yên
Nghĩ sao lao động kiếm tiền
Để em ăn học lòng siêng chí bền
Anh khuyên gắng học vươn lên
Các em khôn lớn là đền công anh

Công cha nghĩa mẹ sinh thành
Vắng cha, vắng mẹ có anh đây rồi
Các em cố học đừng chơi
Mai ngày thành đạt khi đời làm nên
Công cha nghĩa mẹ đã đền
Còn anh cũng thấy được yên tấm lòng.


MƯỜI TÁM NĂM LẤY CHỒNG, LÀM DÂU
Con lớn mười sáu tuổi đời
Còn tôi ba tám, hết thời thanh xuân
Đôi vai gánh nặng đè dần
Chồng con, bố mẹ khó cân cho đều
Bố ngoài bảy chục khó chiều
Mẹ già tính nết có điều khó khăn
Các con cần dạy cần răn
Biết làm, ngoan nết, học chăm bằng người
Chồng thì ít nói, ít cười
Tính tình trầm tính con người kém vai
Nhiều khi cảm thấy ngậm ngùi
Lấy chồng đâu phải cuộc đời đã yên
Có đận thiếu gạo hết tiền
Làm thuê làm mướn khắp miền nuôi con
Phần nào góp sức trông nom
Bố mẹ già yếu đâu còn thảnh thơi
Những khi trái nắng trở trời
Chân tay đau nhức, cả người ẩm ê
Thế mà vẫn phải dậy lê
Dọn, lo đủ thứ bộn bề xung quanh
Việc nhà như thế đã đành
Việc công cũng phải hoàn thành đến nơi
Có làm thì mới có xơi
Kỷ luật lao động, trò chơi đâu đùa
Đi về bố bắt hỏi thưa
Vậy mà phải lựa để vừa ý ông
Đó là phận gái lấy chồng
Phải theo, phải học tổ tông nhà chồng
Luật này là của cha ông
Mình là phận gái dốc lòng mà theo.



CHỜ CHỒNG
Tặng bà Lê Thị Thúy Hoa vợ liệt sỹ
Chiến tranh kết thúc lâu rồi
Những người lính cũ đã rời về quê
Còn anh, anh vẫn chưa về
Thỏ non đợi mãi sắp về cõi tiên

Hoa xưa nhị cũ còn nguyên
Hương thơm lan tỏa khắp miền Bắc Nam
Vượt non lội suối băng ngàn
Gội mưa tắm nắng lại càng đượm thơm

Chiến tranh Hoa tới chiến trường
Hòa bình Hoa tới thương trường kinh doanh
Nhớ anh Hoa vẫn tìm anh
Thương anh Hoa vẫn chờ anh suốt đời.
2/2004


ANH
Anh là một vầng dương sáng
Còn em lại là một áng mây hồng
Anh là ngọn lửa bừng bừng
Sưởi lòng giá lạnh ấm hồng trái tim
Anh là trái núi lặng im
Em! Con nai nhỏ đi tìm núi cao
Anh là trăng, em là sao
Vầng trăng sáng tỏ thì sao chẳng mờ
Lớn rồi lại nhớ tuổi thơ
Chơi đùa nhưng lại ước mơ sau này
Sau này từ mảnh đất này
Chúng ta chắp cánh cùng bay vào đời
Ước mơ nay đã đạt rồi
Đạt rồi ta lại cùng đời ước mơ
Tương lai đang đợi đang chờ
Những điều kỳ diệu ước mơ sẽ thành.
2002


LÀM MẸ
Làm mẹ sung sướng biết bao
Làm mẹ vinh dự tự hào lắm thay
Làm mẹ trách nhiệm từ đây
Phải lo phải liệu phải xây đường đời
Nuôi con dạy dỗ nên người
Trồng cây hạnh phúc cho đời xanh tươi
Làm mẹ khi khóc lúc cười
Làm mẹ khó nhọc suốt đời hiển vinh
Làm mẹ thấu hết sự tình
Công cha nghĩa mẹ nuôi mình năm xưa
Làm mẹ vất vả sớm trưa
Lao động nặng nhọc say xưa tối ngày
Làm mẹ ngậm đăng nuốt cay
Nhường cơm sẻ áo hàng ngày nuôi con
Tình sâu nghĩa nặng nước non
Mẹ giành tất cả cho con đời này
Cho dù biển cạn núi bay
Thì mẹ vẫn hết đời này cho con.


MUỘN RỒI
Muốn làm nhưng quá muộn rồi
Bảy nhăm sắp hết tuổi đời trần gian
Tóc bạc răng long hai hàm
Tay run mắt kém biết làm gì đây
Chân đi lẩy bẩy thân gầy
Tối ngày quanh quẩn với bầy cháu thơ
Tiếc đời lúc trẻ thờ ơ
Thơ văn đang viết, bỏ chờ thời cơ
Giờ đây mới biết dại khờ
Bao năm bỏ phí ước mơ đời mình
Nay thì mình lại trách mình
Tại sao lại thiếu nhiệt tình vươn lên
Chờ thời hay trí không bền
Nghị lực còn thiếu hay quên điều gì
Quên hay thiếu nói ra đi
Phòng đời, người khác có khi mắc vào
Mắc vào biết tránh làm sao
Để rồi được sống thanh tao với đời
Khi biết thì quá muộn rồi
Trần gian lại tiễn cuộc đời đi xa
Bẩy nhăm tuổi ấy đã già
Thời cơ bỏ lỡ thực ra thế này
Cuộc đời có lúc rủi may
Vướng điều bất hạnh, không hay cho mình
Bản thân lại thiếu nhiệt tình
Thiếu cả nghị lực giúp mình vượt qua
Bây giờ ta lại cùng ta
Cùng nhau bàn bạc cho ra lẽ đời
Còn tôi nay đã muộn rồi
Hôm nay tôi muộn mai người sớm hơn.


NHỚ QUÁN TRANH
Nhớ ngày tôi ở quán tranh
Xóm nhỏ hai chục nhà gianh quay quần
Lá tre gió thổi đầy sân
Chiều chiều khói tỏa mờ dần tre xanh
Vườn cây hoa quả trĩu cành
Ao sâu lắm cá, bèo xanh, muống bè
Ngày hạ võng mắc bờ tre
Khoai luộc một rổ, nước chè ấm tay
Trưa hè giấc ngủ vẫn say
Gái quê thoải mái dãi bày nụ sen
Cảnh quê sống thế đã quen
Ngày nay đổi mới vẫn thèm cảnh xưa
Thèm từ giấc ngủ buổi trưa
Tiếng võng kẽo kẹt đu đưa mùa hè
Thèm cả chất phác thôn quê
Lao động vất vả đủ nghề vẫn vui
Thèm từ giọng nói tiếng cười
Sớm chiều ríu rít mọi người yêu thương.
8/2005


HOA NỞ BỐN MÙA
Em như một đóa hoa đào
Cùng mưa cùng nắng đón chào mùa xuân
Rập rờn theo gió dừng chân
Nơi anh để giữ trời xuân bốn mùa

Anh như tia nắng giọt mưa
Tưới vào hoa nở bốn mùa thắm tươi
Đôi ta hoa thắm của đời
Đón mưa, đón nắng gió trời lung linh

Một lòng chung thủy thắm tình
Hưởng đời hạnh phúc chúng mình thương nhau
Cho dù gió thổi đến đâu
Thì hoa vẫn nở sắc màu thắm tươi.
3/2006


NƠI TÔI SINH THÀNH
Làng tôi có núi có đồi
Nhà trình tường đất từ thời cổ xưa
Trăm năm giãi nắng dầm mưa
Sỏi đồi, đá núi cũng thua sức người
Bao lần động đất, đổi đời
Dấu tích làng cũ của tôi hãy còn
Đường dốc, bậc đá tuy mòn
Giếng khơi đá xếp, nước còn trong xanh
Ruộng sâu muống giải để dành
Đem vào tận chốn thị thành bán mua
Trám nắng ngâm nước muối cua
Cứng cứng mạn mạn chat chua bùi bùi
Ăn cùng cơm trắng hết nồi
Trám đen béo ngậy ăn rồi khó quên
Chè xanh ấm đất đun lên
Màu vàng sanh sánh lại thêm sắn lùi
Cùng nhau chia ngọt sẻ bùi
Đói no sướng khổ cứ cười cứ vui
Tiên Du, Kinh Bắc quê tôi
Ngang Na, Ngang Nội nơi tôi sinh thành.
3/2006



THÀNH PHỐ HÒA BÌNH
                                                  Trong xanh mặt nước Hồ Gươm
Rực trời cờ đỏ phố phường Thủ đô
Ba Đình vang tiếng Bác Hồ
Thang Long – Hà Nội thủ đô hòa bình

Nắng hồng tỏa sáng lung linh
Rồng vàng bay vút phơi mình trời cao
Đất thánh lấp lánh trăng sao
Hà Nội thành phố tặng trao hòa bình.

U SƠN
Năm xưa tôi làm trắc đạc
Say ngắm nhìn làng mạc giang sơn
Gặp người bạn gái U Sơn
Nhạt hoa mà nhụy còn thơm tình đời
Hương đồng gió núi tuyệt vời
Tóc đen môi thắm nụ cười dễ thương
Bồ câu đôi mắt phải nhường
Nắng mưa sương gió vẫn thường nhuộm da
Ngăm ngăm vẻ đẹp mặn mà
Thân hình khỏe mạnh đẫy đà nông dân
Tuổi đời tam thập mùa xuân
Nụ hoa sinh nở đôi lần hương thơm
Bảy tuổi con lớn cu Sơn
Con nhỏ năm tuổi còn thơm má hồng
Năm năm em ngóng tin chồng
Tài xế anh lái đi vòng những đâu
Để cho cha mẹ buồn rầu
Các con mong nhớ tìm đâu bây giờ
Thương con em đợi em chờ
Biết đâu tăm cá vật vờ ao ai?
3/2005


THEO CHA
Ở đời mẫu mực là cha
Làm gương soi sáng gần xa cuộc đời
Con ngoan khôn lớn lên người
Công cha dạy dỗ từ thời ấu thơ
Cha ơi biết đến bao giờ
Công cha con đáp tuổi thơ trưởng thành
Ơn cha trồng đời tốt xanh
Nuôi con khôn lớn trưởng thành theo cha.


HỘI XONG EM VỀ
Mai em đi hội chùa Lim
Đố anh đến hội mà tìm được em
Hội đông khó nhận người quen
Quai thao, nón thúng như em rất nhiều
Tứ thân, quần lĩnh, nhiễu điều
Khăn đen mỏ quạ khác nhiều mọi khi

Ở nhà mẹ dặn em đi
Chải đầu, quấn tóc, người thì thắt lưng
Vào hội phải nhớ đi cùng
Liền anh, liền chị chứ đừng đi riêng
Quan Họ trên bến dưới thuyền
Miếng trầu mời khách, giao duyên hẹn hò
Cho dù hội nhỏ hội to
Các phường đến hội, mừng cho quê mình
Thường ngày anh bảo em xinh
Bồ câu đôi mắt, mặt hình trái xoan
Nụ cười giọng hát rất ngoan
Lao động sản xuất, việc làm đều hay
Hứa ngày đi hội mai đây
Anh tìm, anh gặp cầm tay em về
Nếu mà đúng vậy em thề
Lần này xong hội em về cùng anh.
4/2006


CÁNH CÒ
Xa xa những cánh cò bay
Mênh mông đồng lúa gió bay rập rờn
Giữa sông một chiếc thuyền con
Lênh đênh đuổi bắt hoàng hôn đang về
Bóng chiều ngoạm hết chân đê
Đồng xa vắng vẻ, người về từ đâu
Ao làng hết kẻ ngồi câu
Trẻ xanh trời tối rủ đầu cùng nhau
Bình yên vắng lặng chìm sâu
Bóng đêm đổ xuống một màu sẫm đen
Mọi nhà le lói ánh đèn
Mâm cơm rau mắm đã quen thường ngày
Khác xưa, cuộc sống ngày nay
Có cơm, có áo đủ đầy ấm no
Cuộc đời hạnh phúc tự do
Chiều quê lại gọi cánh cò đang bay
Lúa vàng gió thổi lắc lay
Giữa sông thuyền cá trở đầy trong khoang
Trời tối đèn điện sáng choang
Tiếng cười, tiếng nói râm ran xóm làng.
4/2006



TRÊN MẢNH ĐẤT LỬA NĂM XƯA
Bao năm trên mảnh đất này
Bom rơi đạn nổ đất cầy xới tung
Người dân đau khổ vô cùng
Bên ni bom đan, giặc lùng bên tê
Bắt dân dựng ấp, lập tề
Dụ dỗ bắn giết đủ nghề không thôi
Thân cây ngọn cỏ nát bời
Đầu rơi máu chảy cuộc đời tóc tang
Chẳng đâu đau khổ chịu hàng
Căm thù ngọn lửa lại càng bốc lên
Xung phong tiếng thét vang rền
Vĩnh Linh, Bình Trị đứng lên diệt thù
Nắng hồng đuổi hết sương mù
Ngụy thua, mỹ chạy gong tù nát tan
Hiền Lương đôi bờ Bắc Nam
Tiếng cười tiếng hát lại vang cuộc đời
Bình Trị mảnh đất đâu rồi
Bom đạn cày xới nát bời rối tung
Ngày nay sự sống tưng bừng
Vết thương hàn gắn theo cùng thời gian
Đất xưa lại được bồi hoàn
Núi non lại có bạt ngàn cây xanh
Chim về chung sống dân lành
Hoa thơm quả ngọt để dành quý nhân
Hòa bình ba chục mùa xuân
Sao trời tỏa sáng lòng dân yên bình
Hoan hô Bình Trị, Vĩnh Linh
Mảnh đất khói lửa tái sinh huy hoàng.
30/4/2005


LỜI CÁM ƠN XÓM
Cây con cũng có cây cha
Cây non, non mãi cũng già chứ sao
Non xanh tươi tốt lớn cao
Nhưng rồi to nhỏ cây nào cũng sâu
Người ta trẻ mãi được đâu
Dù già, dù trẻ ốm đau thường tình
Tạo hóa cỏ luật tử sinh
Nhân sinh có nghĩa có tình với nhau
Vừa qua tôi bị ốm đau
Cảm ơn hàng xóm cùng nhau một lòng
Thăm hỏi ước nguyện cầu mong
Cho nhau chóng khỏi yên lòng tình thân
Ơn này là nghĩa là nhân
Tôi xin ghi nhớ trăm lần không quên
Xuân này chúc xóm bình yên
An khang thịnh vượng tiến lên rất nhiều.


CÔ GÁI THUẬN THÀNH
Nắng rồi ấm lắm anh ơi
Mưa xuân lất phất đầy trời lộc xanh
Em về sửa soạn chờ anh
Trẩy hội chùa tháp Thuận Thành Bắc Ninh
Đôi ta duyên đậm thắm tình
Bao năm xa cách chúng mình chờ nhau
Cho dù anh ở nơi đâu
Thì em vẫn cứ trước sau một lòng
Một lòng cầu nguyện ước mong
Hoàn thành nhiệm vụ, khi xong anh về
Cùng em dạo bước trên đê
Ngắm nhìn cầu mới, ngắm quê Thuận Thành
Ngắm chùa Bút Tháp xinh xinh
Rồi về hai đứa chúng mình cưới nhau
Cưới rồi ra bãi trồng dâu
Chăm tằm kéo sợi làm giàu quê hương.
2/2006



MỘT THOÁNG VÙNG QUÊ
Bến sông Cầu có cây đa
Mương xen đồng lúa, ngô ra hoa cờ
Nước sông dòng chảy lững lờ
Tre xanh ấm bụi, bóng mờ nước soi
Chiều tà tắt nắng làng tôi
Bếp hồng lửa đỏ cơm sôi bọt trào

Đầu làng ngõ xóm ra vào
Người đi kẻ lại vui chào lẫn nhau
Tình cảm làng xóm đậm sâu
Tình nhà ấm áp nàng dâu, mẹ chồng
Cháu đùa cưỡi ngựa lưng ông
Bà cười giả mắng nhưng lòng rất vui

Bỗng nhiên chuông gióng một hồi
Trẻ vào bàn học, già ngồi đọc kinh
Loa đài vô tuyến truyền hình
Các kênh, các sóng chương trình vẫn vang
Âm thanh pha trộn khắp làng
Vui buồn sướng khổ thật càng khó phân
Đó là sinh hoạt toàn dân
Mỗi nhà mỗi việc ai cần lấy lo.


NHỚ LẠI NGÀY ẤY QUÊ NHÀ
Ngọc Động làng ấy quê tôi
Tre xanh vây kín khoảng trời bên trong
Cầu cong bắc nhịp qua sông
Đường đi thẳng tắp nắng lồng bóng cây
Mương dài nước chảy tràn đầy
Đồng xanh sóng lúa đuổi mây dập rờn.

Buổi về bếp khói mùi rơm
Mẹ già tóc bạc nấu cơm hàng ngày
Áo nâu mặc kín thân gầy
Khăn thâm mẹ thấm ướt đầy mồ hôi
Rét, nóng mẹ vẫn cứ ngồi
Chờ cho cơm chín tỏa hơi thơm lừng
Đợi con, đợi cháu về cùng
Bữa ăn đạm bạc, mặn nồng tình thương
Nhà tranh bức vách thay tường
Thiếu cha có mẹ tình thương khôn đầy
Thời gian bấm đốt ngón tay
Mẹ già thêm tuổi, nhưng gầy hơn xưa
Mặc cho trời nắng, trời mưa
Một ngày đôi bữa sớm trưa mẹ làm
Tình quê cái nghĩa dân làng
Bà con chòm xóm họ hàng bên nhau.
9/2004


LÒ RÈN BÁC AN
Phù phù gió quạt bễ lò
Chí chat búa nhỏ, búa to nện đều
Phiên chợ từ sáng đến chiều
Liềm, dao, cuốc, xẻng rất nhiều đem ra
Thợ cả một bác đã già
Tuổi đời chí ít cũng là năm mươi

Anh phụ vui tính hay cười
Gian hàng, lò bễ hai người cha con
Người cha khắc khổ gầy hơn
Già rồi vẫn phải lo cơm cả nhà
Con trai khỏe mạnh đẫy đà
Suốt ngày quần cộc áo da trên người
Nóng rét là việc của trời
Làm ăn sinh sống con người phải lo
Làm rèn nổi lửa đốt lò
Đánh dao, cạp cuốc giúp cho mọi người
Đêm ngày hết việc thì thôi
Nếu mà có việc lại ngồi gõ đe

Rượu ngày hai bữa lè nhè
Bễ lò đỏ lửa lại khoe có tiền
Trong nhà vui vẻ bình yên
Lệnh cha sai bảo mẹ quyền trông nom
Lò bễ lửa tắt không còn
Cả nhà nháo nhác lo cơm trong ngày.
6/2002

TUỔI GIÀ
Khi trẻ ông chẳng ước mơ
Lúc già mới đón nàng Thơ về nhà
Thường ngày giấy bút bày ra
Câu thơ nhấm nháp ấm trà thêm ngon

Tình người làng xóm bà con
Hiếu trung, đạo lý nước non sáng ngời
Non xanh nước biếc biển trời
Đâu đâu cũng cảnh cũng người trong thơ
Ở đời cái thực cái mơ
Việc tốt việc xấu ý thơ cần tìm
Việc tốt tìm được làm tin
Cái xấu thấy được không tin đừng làm

Chuyện thơ trăn trở luận bàn
Tuổi già trong xã trong làng đổi trao
Cuộc đời lẽ sống làm sao
Để cho con cháu tự hào noi theo.
9/8/2004


TRUNG THU
Trung thu trăng sáng ngời ngời
Trẻ con cả nước vui chơi nô đùa
Đèn sao rực sáng hơn xưa
Rồng, Lân, Phượng múa trống khua vang trời

Cỗ đầy bánh kẹo khắp nơi
Trẻ già vui vẻ đón mời Hằng Nga
Hồng, na, bưởi, chuối là quà
Thiên nhiên ban tặng cho ta suốt đời

Trông trăng bầy cỗ ngoài trời
Khuya rồi phá cỗ để mời người thân
Trung thu tháng Tám góp phần
Động viên con trẻ vui chân đến trường.


MẸ DỖ CON
Con ơi con ngủ cho ngoan
Ở nhà với chị tan ca mẹ về
Mặc dù công việc bộn bề
Hết ca tất tưởi mẹ về với con
Mẹ còn vất vả sớm hôm
Sáng chiều giặt giũ, cháo cơm, lợn gà
Vườn rau, luống cải, luống cà
Cây bầu, cây bí, khóm hoa mẹ trồng

Thương con mẹ bế mẹ bồng
Mẹ cho con bú, mẹ trông con cười
Lo con trái nắng trở trời
Vui khi con khỏe con chơi, con đùa
Việc làm mẹ chẳng chịu thua
Thi đua mọi việc mọi chưa kém người
Hoa tươi là phấn của trời
Còn hoa của mẹ nụ cười của con
Con ơi con ngủ cho ngoan
Mẹ vào nhà máy mẹ làm việc công
Cha con làm việc miền trong
Cả cha, cả mẹ cùng ming cùng chờ
Mong con khôn lớn từng giờ
Chờ con đủ trí ước mơ thành người
Con khôn con lớn lên rồi
Dù mẹ vất vả gấp mười gấp trăm
Cũng vui, cũng sướng khôn cầm
Gieo hạt, hạt đã nảy mầm lên cây
Nuôi con con cũng đến ngày
Đủ lông, đủ cánh để bay vào đời

Vào đời đẹp lắm con ơi!
Tương lai rực sáng chân trời gọi con.
2006







0 nhận xét:

Đăng nhận xét